Cuộc đời có bao nhiêu là cái lưng chừng?

Đăng bởi: Tào Hoàng Thứ Bảy, 18 Tháng Tám 2018 3:51 chiều

Khỏe Đẹp Plus – Chắc ai cũng từng hơn một lần mất phương hướng ở giai đoạn nào đó của cuộc đời. Không biết mình đang làm gì? sẽ đi về đâu? và rốt cuộc mình là ai? Cái khoảnh khắc đó người ta gọi là “Lưng chừng”.

Lưng chừng giống như đèn vàng, nhưng nếu cuộc đời chỉ toàn là đèn xanh thì ai cũng lao thẳng về phía trước mà chẳng mấy chốc đã hết cuộc đời. Nhờ đèn vàng mà thay vì mình đi thẳng như mọi khi, mình rẽ phải và phát hiện một con đường ngắn hơn.

Nhờ đèn vàng mà phút giây dừng lại mình phát hiện quán café vẫn hay ghé qua có một cô bé chạy bàn xinh xinh. Cũng đèn vàng mà mình nhìn thấy một điều gì đó thay đổi cả cuộc đời. Dĩ nhiên, vẫn có đôi người nhìn đèn vàng mà ra đèn xanh rồi lao vội, nhìn đèn vàng mà ra đèn đỏ rồi cứ dừng lại chẳng buồn xách mông lên mà đi.

Nhưng đèn vàng bản thân của nó đã nằm giữa khoảng đỏ và khoảng xanh nên nó sẽ là điểm “lưng chừng” vừa an toàn vừa nguy hiểm để cho ta có quyền dừng lại và nghỉ ngơi.

Lưng chừng cũng giống như đèn vàng – vì sao? Vì nó có dịp cho mình dừng lại xem tình cảm bấy lâu nay của mình… Công việc mình đang làm có đáng để mình tiếp tục và cống hiến không?
Lưng chừng không tự nhiên sinh ra không tự nhiên mất đi, nó đã thành quy luật cuộc đời.

cuoc-doi

Cuộc đời còn có bao nhiêu cái lưng chừng nữa

Nếu như tuổi 18 là tuổi được xã hội trao quyền công dân, được đi bầu cử, ra đường cứ nghông ngênh nhưng về nhà vẫn dạ thưa vì không như thế bố mẹ chẳng cho tiền tiêu nữa. Tuổi này trẻ trâu hiếu thắng cứ tưởng mình đã lớn nhưng chẳng phải. Người ta gọi tuổi này là lưng chừng lớn

Tuổi 22, cái tuổi đẹp nhất của thanh xuân thì bị đá đít ra đường, hoang mang vô độ. Bây giờ học lên cao để trốn thêm vài năm nữa hay đi làm. Nếu học thì học cái mình thích hay học cái mình đã lỡ theo rồi? đây cũng là lúc chợt nhận ra thời sinh viên sao sướng quá, đi làm khổ quá, trời ơi!

Nếu vào đại học là cú lừa thứ nhất khi chưa kịp nhận ra cú lừa ấy thì ta vào đời đã vấp phải cú lừa thứ 2. Đây là lưng chừng của niềm tin.

Tuổi 25, là câu chuyện của để ba mẹ nuôi hay là nuôi ba mẹ. Tuổi này về nhà gặp cả tỷ câu hỏi vì sao? Lương bổng thế nào? Bao giờ con/ cháu lấy vợ/ lấy chồng? có người yêu chưa?

Tuổi 25 nghĩ trong tay phải có thật là nhiều tiền. Tuổi này bạn bè rủ nhau đi lấy vợ lấy chồng, thiệp cưới có ngày nhận 2 -3 cái. Vì thế, chỉ có tiền mới là thứ an ủi mình lúc cả thế giới quay lưng. Tuổi này lưng chừng hạnh phúc – lưng chừng cô đơn.

Tuổi 30 là cột mốc đầy ám ảnh. Bắt đầu nhận ra sự phân biệt đối xử của những người xung quanh, nhìn mặt mình thấy xuất hiện nếp nhăn, trên đầu cũng lấm tấm tóc bạc. Giới thiệu với mọi người ai cũng quay sang hỏi: 30 rồi đó hả? tủi thân ghê gớm.
Thi thoảng ra mấy cổng trường đại trà đá hồi cố, có đứa sinh viên hỏi đường gọi chú, về nhà ngồi trước gương chỉ muốn đấm vào cái thằng trong đó. Trời ơi 30 rồi sao!

Tuổi 30 mọi quyết định đâu còn được bốc đồng, vì 1 phút bốc đồng là một đời đi bốc vác. Tuổi này rơi vào khoảng lưng chừng của những lưng chừng khác.

Ở giữa lưng chừng, người ta thường cố hết mình để đi lên tới đỉnh nhưng hãy nhớ rằng không phải cứ đi hết lưng chừng là đến thành công. Vì cuộc đời là hết những lưng chừng này đến lưng chừng khác. Đừng ép bản thân phải chạm đỉnh này đỉnh nọ của những quy chuẩn xã hội. Chỉ cần thuộc về một nơi mình thấy hạnh phúc là quá đủ rồi.

Đừng ép bản thân phải chạm đỉnh này đỉnh nọ của những quy chuẩn xã hội. Chỉ cần thuộc về một nơi mình thấy hạnh phúc là quá đủ rồi

Lưng chừng không phải là bế tắc nó là khoảng dừng để ta lặng nhìn lại mọi thứ để lại tiếp tục bước đi. Vì cuộc đời là biết bao cái lưng chừng.

tin mới
Xem thêm