Tiêu điểm

Yêu & Cưới: “Đến khi ta chẳng còn gì để nói với nhau”

Để tôi tả cho bạn nghe một viễn cảnh…

“Một buổi sáng như bao buổi sáng khác. Nàng thức dậy trước chàng và khẽ khàng vươn nhẹ đôi vai. Nàng quay về phía chàng, khẽ rúc đầu mình vào lòng chàng một chút. Chàng vẫn ngủ say sưa, nhưng như một thói quen, chàng kéo nhẹ nàng vào người mình. Tiếp đó, thật dễ đoán! Nàng ngồi dậy trước, đánh răng, dọn dẹp qua loa một chút, rồi làm một bữa sáng đơn giản, như mọi ngày nàng vẫn hay làm. Âm thanh nhà bếp vang lên, cũng là lúc chàng thức giấc và dụi dụi mắt. Chàng ngồi dậy, trải lại nệm rồi mới vào nhà tắm. Bữa sáng đã xong, cũng là lúc cả hai hoàn thành hết những việc cá nhân cần thiết. Nàng sẽ ăn trước một chút. Vì chàng lúc này đang châm cafe, nhưng sẽ ngồi vào bàn với nàng sau đó ít phút. Họ ăn sáng cùng nhau, nói chuyện cùng nhau. Thưởng thức tách cafe thơm lừng buổi sáng. Rồi sau đó, một cách hoàn toàn tự nhiên, họ tách nhau ra, việc ai nấy làm. Cho đến buổi trưa, giờ ăn trưa đã điểm. Và một chu trình mới sẽ được bắt đầu.”

Và họ, hay chính xác hơn là vợ chồng tôi, luôn như thế, ngày này qua ngày khác. Hoạ hoằn lắm mới có những ngày cả hai bỏ được cảm giác lười biếng buổi sáng để ra ngoài uống cafe. Chúng tôi hài lòng và yêu sự quen thuộc của căn bếp nhà mình mỗi sáng, mùi cafe đặc trưng không nơi đâu có được.

Sau gần năm năm ở bên nhau, tôi nhận ra dường như mình đã không còn ý niệm gì về việc cố gắng mang mọi thứ trở lại như ngày đầu mới yêu. Bạn bè của tôi cứ luôn miệng ra rả về việc làm thế nào để làm mới mối quan hệ, làm thế nào để ngọn lửa yêu ban đầu luôn cháy nóng hừng hực. Tôi cũng đã từng nghĩ đến. Tôi quan sát cuộc sống của mình và tự hỏi chính bản thân, liệu chúng tôi có cần điều đó không? Liệu chúng tôi đã “chán” những thói quen này chưa? Nhưng ngay khoảnh khắc anh đặt cốc cafe sữa tươi ít đá, cùng với lượng cafe và sữa theo đúng cách tôi luôn hài lòng, tôi đã có câu trả lời cho bản thân mình.

Người ta hay gọi khoảng thời gian ban đầu là giai đoạn “honeymoon”. Đó là thời điểm được xem là cháy bỏng nhất trong tình yêu. Hai con người đến và gắn kết với nhau, họ nghĩ về nhau không ngừng và chỉ muốn trao cho nhau những gì tuyệt vời nhất mà bản thân có thể mang đến. Nhưng con người luôn thay đổi, và tâm trí con người sẽ luôn vận động để bước tiếp lên. Có lẽ không cần đợi đến khi chúng ta trở thành ông bà hay cha mẹ, thì sự thay đổi mới thật sự rõ nét. Chúng ta thay đổi hàng ngày, hàng tuần và hàng tháng. Giai đoạn “honeymoon” sẽ đi qua nhanh hơn chúng ta có thể hình dung được. Tôi tin chắc mình không phải cặp đôi duy nhất dần nảy sinh những cảm giác phiền toái, vì sao người kia bừa bộn đến thế, sao cô ấy cứ nói đi nói lại một thứ như thế, sao anh ấy chẳng bao giờ để ý tắt đèn khi ra khỏi phòng, mình đã nói hàng trăm lần! Và rồi sẽ có đôi lúc, là những khoảnh lặng. Hai người ngồi bên nhau nhưng không có một chủ đề nào cụ thể. Sự im lặng xen giữa hai con người, và tôi biết, đôi lúc chúng làm lòng ta thấy hoang mang.

Thế thì điều gì có thể giữ chúng ta ở lại bên nhau? Thử chậm lại một chút nữa, lùi xa hơn một chút nữa, để ngắm nhìn bức tranh toàn cảnh mà xem. Khoảnh khắc lặng im đó, có phải là do bạn đang đọc dở quyển sách, nên ngưới ấy mới im lặng để bạn tập trung hay sao? Hay đó là lúc cả hai đang tận hưởng một buổi chiều lộng gió, ánh nắng chiều cuối ngày đang le lói ở đằng xa. Và cả hai đang im lặng để thưởng thức hoàng hôn theo cách của riêng mình, nhưng cả hai đều yên lòng, vì họ biết họ đang có nhau, dẫu đêm đen đang dần ghé đến.

Và đâu chỉ mỗi sự im lặng, những thói quen khiến chúng ta tự đặt câu hỏi liệu mình có trở nên đáng chán hay không? Những thói quen khiến lòng ta lắng lo, cho rằng phải làm mới tình yêu này, phải nghĩ cách gì đó để thoát khỏi vòng xoay lặp đi lặp lại của cuộc sống lứa đôi. Nhưng hãy nhìn mà xem, chàng trai hào hoa phong nhã ngày đầu giờ đây xuề xoà hơn trước, nhưng không đêm nào anh quên công thức “năm giọt tinh dầu cam + năm giọt tinh dầu quế” cho vào máy xông. Anh biết rằng, người phụ nữ của anh cần hương thơm ấy để say giấc.

Cô gái vô tư ngày xưa giờ nhiều yêu cầu nhiều hơn để mái nhà chung luôn trong trạng thái gọn gàng, đẹp đẽ, và cô biết chính xác thói quen hay để quên khăn tắm của bạn đời mình, nên lúc nào cũng để sẵn sàng ngay ngoài cửa.

Họ không còn phải đoán ý hay dò thâm tâm của nhau, bởi giờ đây chỉ cần nhìn vào mắt nhau là họ có thể trông thấy được chính mình, thấy được những tâm tư tình cảm, cái nào cần giãi bày, cái nào cần giấu đi. Họ đến với nhau bằng tình yêu nồng nhiệt, bùng cháy. Và họ ở bên nhau vì những thói quen mà chỉ duy nhất một người thấu hiểu và cũng chỉ người đó mới có thể vừa vặn tất cả với họ như thế. Những thói quen hình thành trong quá trình thay đổi. Nó vừa kéo vừa đẩy hai con người tiến và lùi về phía nhau. Nhưng nhờ thế mà họ có thể mài giũa chính mình sẽ có thể khớp lấy nhau một cách hoàn hảo nhất.

Những thói quen tạo ra tình thương. Ngọn lửa cháy rực ban đầu sẽ không thể nào cháy lại được một lần như trước. Nhưng chính sự âm ỉ và dai dẳng lại khiến chúng ta an tâm, an toàn và ấm áp.

Tôi luôn tin trên đời này chẳng ai yêu ai mãi. Sau một thời gian dài ở cạnh nhau, khi lửa yêu đương dần tàn lụi thì thứ gắn kết cho tình yêu chính là tình thương. Những thói quen khiến người còn lại trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của ta. Bởi chúng ta đã quá quen với việc mỗi ngày nhìn thấy người ấy, ngồi đối diện bàn ăn vừa ăn vừa uống nước. Bởi chúng ta không thể sống thiếu việc khi nằm cạnh nhau, dù không ôm nhau cũng phải có một phần cơ thể chạm vào nhau, ngón tay, hay ngón chân bên dưới lớp chăn nệm. Bởi chúng ta không thể sống thiếu việc được nghe giọng nói ấy, dẫu chỉ lặp đi lặp lại những điều cũ mèm quen thuộc. Nhưng tin tôi đi, dẫu chỉ một ngày thôi là ta đã bắt đầu thấy nhớ. Bởi ta sẽ trằn trọc cả đêm, nếu không có cái cựa mình với một độ rung rất quen.

Bởi tình yêu ngày đầu đó đã trở thành một điều tất nhiên như hơi thở. Không thể tách lìa. Không thể thiếu đi.

Series truyền hình Mỹ nổi tiếng “How I Met Your Mother” có một phân đoạn chàng Ted và vợ Tracy ngồi trong nhà hàng, Ted kể một câu chuyện và Tracy bảo “Khoan đã, anh đã kể em rồi đấy!” và Ted lại tiếp tục kể câu chuyện khác. Nhưng hết chuyện này đến chuyện kia đều là những chuyện cũ anh đã kể tất tần tật cho vợ mình nghe. Ted ngồi thừ người ra và bảo: “Chúng ta đã kể hết chuyện cho nhau nghe rồi ư?”. Tracy: “Uhm… đúng thế thật”. Nhạc trầm buồn vang lên khiến ai cũng nghĩ đây hẳn là một cặp vợ chồng buồn chán với một cuộc sống đơn điệu bên nhau thì… bất ngờ! Cả hai đập tay nhau cười lớn: “Chúng ta làm được rồi! Chúng ta đã yêu nhau và ở bên nhau đến tận ngày không còn gì để nói”.

Và họ hôn nhau, họ mỉm cười nắm tay nhau, họ tận hưởng một tình yêu bình dị và hạnh phúc của những điều quá quen thuộc. Rồi họ lại lặp lại nó một lần nữa, trong vô thức, họ lại tiếp tục chuyện trò. Họ nói gì với nhau? Tôi chịu, không biết được. Phân cảnh lúc này đã tắt voice đi, nhưng vẫn là hình ảnh Ted và Tracy say sưa nói chuyện với nhau. Nhưng tôi biết chắc rằng đó là điều mà tôi ước ao, tôi khao khát cho tình yêu của mình.

Đôi khi tình yêu không cần lúc nào cũng phải “lên gân” hay có quá nhiều kịch tính. Tình yêu là những phút yên bình ở bên nhau và ta biết rằng mình an toàn khi có bên cạnh dáng hình đó. Đôi lúc tôi nghĩ, phải chăng những cặp đôi luôn tìm kiếm những điều phiêu lưu, mới lạ ngoài kia, là phải chăng tình yêu của họ không đủ lớn, nên tận sâu trong tâm thức không phải là ước muốn mãnh liệt được ở bên nhau, mà chỉ là khát khao được làm điều gì đó mới (có khi với một người khác). Bởi đối với riêng tôi, tình yêu là cho dù ta chẳng còn gì để tìm hiểu ở đối phương nữa, thì như một thói quen, ta vẫn muốn kề bên để cùng nhau đón lấy những bất ngờ trong cuộc sống.

Cuộc sống này là một vũ trụ với muôn vạn bất ngờ. Ta đâu biết được khi thức dậy sau một đêm điều gì sẽ xảy ra, cơ hội nào hay rủi ro nào đang chực chờ đón sẵn. Nhưng dù có thế nào, thì ta vẫn thấy yên bình khi mỗi ngày mở mắt dậy sẽ vẫn là thói quen quay sang bên phải tìm một bờ ngực để dụi đầu, và may mắn thay ta luôn tìm thấy được hơi ấm ấy.

“Chúng ta làm được rồi! Chúng ta đã yêu nhau và ở bên nhau đến tận ngày không còn gì để nói”.

Tôi từng đọc ở blog một người chị rằng để sống một đời thú vị thì không khó, nhưng để sống trọn vẹn bên nhau, cùng làm những việc bình thường lẫn “tầm thường” mà vẫn thấy vui vẻ, hạnh phúc mới là điều khó khăn nhất. Đôi khi điều đó sẽ xác định cho ta biết tình yêu ấy có phải là tình yêu của đời mình hay không? Và, chỉ khi đến hết cuộc đời bên nhau, cùng nhau lặp đi lặp lại những thói quen, ta mới biết được.

Sống một cuộc đời bình thường, không có nghĩa là ta cứ là một đôi ù lì ở nhà mãi một chỗ không đi đâu. Ý nghĩa ở đây đó là đừng bao giờ bắt ép tình yêu luôn rực cháy mãnh liệt như những ngày đầu còn đưa đẩy, đừng để những kỳ vọng đè nặng lên tình yêu và rồi nghĩ rằng chúng ta chỉ đang lặp đi lặp lại những thói quen đáng chán. Đừng bắt đối phương phải cố gắng trở thành một con người mới hơn, thú vị hơn để cứu vãn mối tình vốn đã nhạt nhoà. Khi ta đã đủ yêu và đủ “thương”, mỗi ngày trôi qua với ta đều đã đủ thú vị và mới mẻ biết bao. Những kẻ yêu “như một thói quen” ấy sẽ cùng nhau đi tìm những điều đó, chứ chẳng còn tìm kiếm ở nhau. Họ đã yêu nhau, thương nhau đến độ xem nhau là hơi thở, là một thói quen. Một thói quen hạnh phúc. Mỗi ngày trôi qua không cần như một giấc mộng hay thước phim nào, mỗi ngày trôi qua chỉ cần nhìn thấy gương mặt “chán ngấy” của nhau. Đó đã là một ân huệ mà thế gian này ai cũng ước mong mình được ban phát

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *